keyboard_arrow_up
keyboard_arrow_down
keyboard_arrow_left
keyboard_arrow_right

Những ngày thế giới cùng chiến đấu

Start Reading

Tôi ghé qua trang blog của mình trong những ngày này, tôi lại bỏ mặc nó lần nữa. Đã khá lâu rồi tôi chưa viết gì, khá lâu rồi không cập nhật gì. Ngày hôm nay, tôi viết trở lại. Nhưng ngồi đọc qua mấy bài viết cũ lại chẳng dám viết nữa, đọc văn của mình mà chết vì cười ))).

Image

Tôi đang nhớ quê hương, tôi đang nhớ Việt Nam. Gần hai năm từ ngày tôi xa nhà, tôi đang thèm khát ngày trở về. Và thời điểm này, nỗi nhớ ấy dường càng lớn hơn. Dịch bệnh ập đến như hiện tượng thiên nga đen chẳng ai ngờ đến, nó không ghê tởm như những bộ phim zombie mà tôi từng xem nhưng nó đang phá hủy thế giới đời thật này kinh khủng nhất mà tôi từng chứng kiến. Nó khiến mọi thứ điêu đứng, khiến con người sợ sệt, khiến cuộc sống đảo lộn, khiến gần như mọi thứ đi theo hướng tiêu cực nhiều hơn. Dù đôi khi người ta cũng tìm thấy được một chút gì đó tích cực từ dịch bệnh - các nhà máy xí nghiệp ngưng hoạt động khiến không khí trong lành, con người sống chậm lại khiến họ nhìn lại cuộc sống hối hả đã qua, họ biết lo cho sức khỏe của bản thân nhiều hơn, họ làm những việc có ích hơn mà cuộc sống quay cuồng khiến họ không thể, không khí ấm cúng của các gia đình trở lại trong từng mái nhà. Nhưng đó chỉ là một chút tích cực, còn lại thì không!? Hạn chế đi lại tiếp xúc như một phần của việc bạn mất đi tự do, gò bó trong một sự giới hạn vô hình, khiến không khí trở nên ngột ngạt hơn. Và tôi đang cảm thấy điều đó, có lẽ một phần vì tôi nhớ nhà, nhớ gia đình và các bạn của tôi.

Image

Từ ngày dịch bệnh có những diễn biến ban đầu, tôi luôn theo dõi thông tin từ quê nhà (lúc đó thì tại Nga chỉ có 1-2 cases đầu tiên), điều đầu tiên lo lắng là gia đình, thật khó mà yên tâm được khi nhận thức được sức mạnh của virus khủng khiếp thế nào khi nó truyền qua hô hấp - một trong những cách thức truyền bệnh khó lường nhất. Càng lo lắng hơn khi nghe tin ở tỉnh nhà có người bị nhiễm. Tôi đã gọi điện thoại thường xuyên hơn, nhắc nhở gia đình phòng bệnh nhiều hơn. Nhưng vẫn còn lo lắng. Sau gia đình là ai? Bạn tôi, có những đứa được trường cho nghỉ lễ thì không sao, nhưng đứa bạn tôi thân nhất thì không, nó học y mà, và nó phải đi trực nữa, nguy cơ nhiễm bệnh càng lớn hơn mà nó không khỏe như những gì nó nghĩ. Ở bên này chỉ cầu mong mọi điều tốt đẹp và bình an cho mọi người. Rồi mọi thứ đã thấy ổn định trở lại, và cảm giác lo lắng được giảm bớt.

Nhưng rồi sau một giấc ngủ, tin từ Việt Nam khiến mọi thứ quay trở lại. Bệnh nhân thứ 17 khiến Việt Nam quay cuồng chống dịch trở lại thì giai đoạn này, nơi bình yên bên này cũng bắt đầu đung đưa vì dịch bệnh. Cả hai nơi, không, lúc này gần như toàn thế giới phải chống lại dịch bệnh rồi. Và giờ, tôi lo lắng cho Việt Nam và Việt Nam cũng lo lắng cho tôi. Những lời căn dặn giữ gìn sức khỏe, chăm sóc bản thân liên tục trong mỗi cuộc gọi. Khi mà mọi nơi đều chống dịch, tôi lại thấy mình tự hào khi mang trong mình dòng máu của quê hương, mang trong mình niềm tự hào dân tộc. Tôi vẫn thường thích tính tự do của dân Âu châu nhưng nhìn cách đồng lòng toàn dân của quê nhà làm tôi yêu quê hương mình biết bao. Từ ngày xa quê, tôi bỏ lỡ biết bao lần để hòa cùng không khí dân tộc, là bóng đá, là tết dân tộc, và lần này là cùng chiến đấu chống dịch bệnh. Điêu đó trái ngược với những gì xảy ra ở đất nước bản xứ tôi ở, họ có một nền văn hóa khác nên cách họ đối mặt với dịch bệnh cũng như cách họ sống mỗi ngày, nhỏ lẻ, người nào phận người ấy, nhà nào phận nhà ấy.

Image

Câu chuyện về khẩu trang thêm một lần nữa được nhắc đến như cách phân biệt cách ứng phó dịch bệnh của phương Tây và phương Đông. Tôi không biết có phải đa phần ở đây họ nghĩ thế không nhưng tôi nhận thấy quan niệm ở đây gần như là chỉ mắc bệnh mới đeo khẩu trang và đeo khẩu trang nghĩa là mắc bệnh. Và vì thế khi những ngày đầu chống dịch, ở Việt Nam đua nhau đi mua khẩu trang thì ở bên này họ rất bình thản trước dịch bệnh. Chắc có lẽ bụi bặm ở Việt Nam đã giúp chúng ta thấy khẩu trang thật quen thuộc (vẫn có nhiều người đeo khẩu trang như một style riêng mà). Đã có những câu chuyện được nói về việc bị tấn công bởi những thành phần quá khích vì đeo khẩu trang hay phân biệt chủng tộc vì họ nghĩ những bệnh tật xuất phát từ dân da màu và kì thị. Nhưng rồi thế nào với những suy nghĩ đó, mọi thứ tệ hơn họ tưởng tượng, từ vài người mỗi ngày, mỗi sáng tôi thức dậy là những con số khủng, và ngày hôm nay nhiễm mới tại Nga đã hơn 2000 cases (đó là ít so với toàn châu Âu và Mỹ khi Nga có những biện pháp ứng phó khá nhanh, nhưng vẫn rất nhiều). Còn ở Việt Nam, mới chỉ có tổng số nhiễm chưa đến 300, nghe thời sự mà quá là tự hào, mỗi lần nghe những câu “Việt Nam cố lên”, nghe những câu chuyện của các bác sĩ và bệnh nhân mà nó run run cảm động. Càng tự hào hơn khi những câu cảm ơn từ những bệnh nhân nước ngoài, những lời khen từ báo quốc tế như thể đang nghe quốc ca Việt Nam trên đấu trường quốc tế.

Image

Bác sĩ và điều tôi không thể làm được. Dịch bệnh lần này một lần nữa làm tôi nghĩ lại về nghề Y, vẫn chẳng bao giờ hết thấy tầm quan trọng của nó, vẫn tự hào về bố, tự hào về đám bạn học ngành Y, nhưng tôi không thể theo học và làm việc một ngành học nhiều người mơ ước dù đã nhúng một chân vào nó. Không thể theo kỳ vọng của gia đình và có thể là bố nữa - kkỳ vọng tôi làm một Bác sĩ. Ai đó đã từng trách móc khi tôi nói về sự lựa chọn của tôi, nhưng khó quá. Tôi không thể.

Image

Để thực sự tôi tốt hơn và những người thân yêu của tôi vui vẻ hơn vì tôi.Năm nay tôi thực sự muốn mình có tích cực hơn, bỏ qua những điều làm bản thân căng thẳng, vứt hết những điều không đem lại sự tích cực cho tôi. Vài điều tiêu cực có vẻ viết thì dài nhưng thực sự thì tích cực nhiều hơn đấy, chỉ là viết ít hơn thôi. Nhưng thay đổi thì không thể hết ngay những tiêu cực. Kệ đi, tôi đã làm một vài điều khi vui vẻ khi phải ở nhà chống dịch:

Viết bài này và làm lại giao diện đã cũ của trang blog này.

Image

Cà phê bọt biển

Image

Nấu ăn hay làm những thứ lâu chưa làm

Image

Image

Đi siêu thị mua nhiều đồ hơn bình thường

Image

Lượn ra rừng trong những ngày dịch bệnh

Image

Một bữa sinh nhật sớm khi đám bạn nhầm ngày

Image

Image

Xem vài bộ phim

Image

Ở trên là “You”, tôi sẽ viết về nó trong tương lai.

Tập ngủ sớm và sinh hoạt điều độ. Hôm nay là ngày thứ 5 thay đổi việc ngủ muộn. Hai ngày đầu tiên khá ổn khi ngủ sớm và dậy sớm nhưng quyết định sai lầm trong ngày thứ 2 đã làm tôi bị ngắt đoạn trong ngày thứ 3 - ôi tôi đã ngủ trưa ngày thứ 3 khi rất buồn ngủ để đêm thứ 3 tôi không thể ngủ sớm. Ban đầu chỉ định ngủ 15’ nhưng thực sự cơn buồn ngủ đã khiến tôi ngủ liền 2 tiếng buổi trưa. Và thế là tôi quay lại ngủ muộn trong ngày thứ 3 và lại dậy muộn. Thế là domino từ ngày thứ 3 đã ảnh hưởng lên đêm thứ 4, tôi lại ngủ muộn. Wow nhưng nhưng, sáng hôm sau tôi đã dậy sớm và cố không ngủ trong ngày. Và tôi đã ngủ được sớm trong đêm thứ 5 )))) Sáng nay dậy muộn dù hôm qua ngủ sớm vì mệt thật, chỉ mong tối nay có thể ngủ sớm để không đứt mạch nữa … Hy vọng thế. Đó là việc ngủ đã thế rồi, còn việc sinh hoạt thì còn phải cải thiện hơn ))) Được cái mấy hôm tập ngủ cũng tập thể dục trở lại nhiều hơn. À, một cái nữa, tránh xa mạng xã hội một ít cũng thấy fresh hơn hẳn. Đọc lại có vẻ hơi lạ, nhưng cứ hiểu là đêm xong mới đến ngày ))) nên ví dụ, ngày hai sẽ diễn ra sau đêm thứ 2 ))).

Image

Mong lần này là cơ hội thật tốt để thay đổi tật xấu của bản thân )))